Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012


MƠ, HƠ HƠ...


Đêm qua mơ mình biến thành cục phân. Vợ giật nước trôi tít hữu ngạn đê Sông Hồng. Lờ đờ trôi gặp một cục phân khác. Tâm sự mất mấy ngày giời. Choàng tỉnh, chả nhớ được nhiều, tưng đây.

Phot_Phet: Dạo này mày nhão thế. Lại còn không có chóp.

Cục phân: Tại chủ em đói ăn và mải đánh nhau. Đến cái mùi đặc trưng là thối cũng chỉ còn lẩn khuất.

Phot_Phet: Thế còn đéo gì là cứt. Thế có mùi gì?

Cục phân: Mùi chua và tanh. Y cứt mèo.

Phot_Phet: Tao cũng thấy thế. Cứt mày giờ đúng cứt mèo thật. Thảo nào chủ mày đào lấp, giấu diếm, chả ra hình dạng.

Cục phân: Phải làm sao anh. Chứ cứ như này chả ai nhận ra em.

Phot_Phet: Mày lại thích hiện diện à? Hay thích dậy mùi?

Cục phân: Em thích là em, ra dạng, ra hình, có chóp. Và đặc biệt, phải thối.

Phot_Phet: Để làm đéo gì? Mày phải như cứt mèo ấy, để thiên hạ họ không dẫm phải và luôn mồm khạc nhổ.

Cục phân: Thế thì chết em. Anh nói thế thì coi như chả còn bọn em trên đời.

Phot_Phet: Đời nó đéo cần chúng mày. Mất vệ sinh, ô nhiễm và hỏng mỹ quan bỏ mẹ. Có thể xa xưa mày còn có ích cho việc bón ruộng tưới rau, hay thực phẩm chó nhá. Nhưng thời này khác rồi, chúng mày chả còn giá trị đéo gì cả. Hay chính xác hơn, bản thân chúng mày chả mảy may giá trị.

Cục phân: Anh nói y chủ em. Thảo nào họ không thèm uống ăn cho tử tế để bọn em còn được là mình.

Phot_Phet: Chủ mày khôn đấy. Đéo phải vì nó đói ăn hay mải đánh nhau để chúng mày ra nông nổi này đâu. Chúng đớp còn khiếp hơn mày tưởng, tuyền sắt thép xi măng xăng dầu đô la, chứ đéo phải cá thịt như mày tưởng. Nên chúng mày ra thế. Muốn như xưa, chỉ có chủ mày mới giúp được thôi.

Cục phân: Nhưng phận cục cứt bọn em nói ai nghe. Chưa kể các vị ấy điên lên giật nước một lần ba phát thì bọn em trôi tít Tô Lịch.

Phot_Phet: Tao chịu. Loại phọt phẹt như tao lo cho cứt tao còn khổ nhọc nữa là.

Cục phân: Anh cứ giấu tài. Chứ em thấy cứt anh đúng cứt thật, vàng ươm, săn chắc, chóp cao ngạo nghễ. Chưa kể rất dậy mùi.

Phot_Phet: Vì tao ăn uống điều độ, đẻ ra nó chỉ duy nhất một lần trong ngày lúc tinh sương. Tao lại đéo nhai được, hay nói đúng hơn là đéo có cơ hội nhai sắt thép xi măng xăng dầu đô la, nên ra thế.

Cục phân: Hay anh lựa lời nói với chủ nhân em, được không?

Phot_Phet: Mày đểu nó vừa vừa thôi. Mày lại muốn triệt bộ nhá của tao à. Dây vào chủ nhân mày tao chỉ nước vỡ mồm. Mà vỡ mồm thì cứt của tao cũng như mày thôi.

Cục phân: Là sao ạ?

Phot_Phet: Mày đúng không hổ danh cục phân, ngu đéo chịu. Vỡ mồm thì không ăn được, mà không ăn được thì cứt đâu ỉa. Mà có ỉa cũng loẹt xoẹt ra như mày. Tức là nhão, không có chóp, mùi thì chua và tanh. Tiên sư bố loại cục phân, hỏi như...cứt.

Cục phân: Ố, thế á. Em cứ tưởng ăn uống như chủ nhân em mới ra thế chứ ạ?

Phot_Phet: Mày ngu lắm. Đớp nhiều và đéo có gì để đớp thì cứt i chang nhau. Điều chéo ngoe này giải thích mày cũng chả hiểu đâu. Nó thuộc về triết học, mày hiểu chưa?

Cục phân: Em lạ gì triết học. Chủ nhân em suốt ngày ra rả triết học Mạc Lê Lin, em ké sơ cũng biết tí. Theo em hiểu thì thái dương hay thái âm đều đếch tốt, phỏng ạ?

Phot_Phet: Mày đúng là cứt nhão đòi...có chóp. Đó là tư tưởng triết học của Tàu cổ đại, bàn về đất giời. Nếu mày được nghe ké chủ nhân mày ra rả Mạc Lê Lin thật thì mày được ví với ai, biết không?

Cục phân: Với trí thức ạ.

Phot_Phet: Giỏi.

Cục phân: Ông Lông Ít bên Tàu cũng ví bọn em y thế.

Phot_Phet: ( há mồm) Mày thật thiên tài.

Cục phân: ( khóc òa). Anh ơi, thế giúp bọn em trở lại...chính mình nhé.

Phot_Phet: Một cục phân đúng nghĩa?

Cục phân: Không, bọn em muốn thành trí thức cơ.

Phot_Phet: ( ngất mẹ ) Tao lạy hồn. 
Bê nguyên Bài của thằng Phẹt Liệt, đệ anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét